Hội Ngộ với chủ đề "40 năm Khóc Cười"
(Vào cửa, âm nhạc, triển lãm nghệ thuật, bánh trái, ăn nhẹ, nước.. miễn phí)
Hãy bớt chút thời giờ để Hội Ngộ với chủ đề "40 năm Khóc Cười”, cũng là dịp để
thăm hỏi, hàn huyên, tâm sự và thưởng thức thơ, văn, âm nhạc và nghệ
thuật…
Mong Qúy bạn hữu đóng góp tranh ảnh, thơ, văn, nhạc, tiếng hát… để cuộc
hội ngộ thêm phần vui nhộn.
Đặc biệt với sự tham gia của Pianist Anh Thư, Vũ Lâm saxo, Nhóm múa Âu Cơ, Nhóm Ca Cổ Melbourne của Ngọc Lan và
triển lãm
tranh & nhiếp ảnh của nghệ sĩ Đặng Trương.
Địa điểm: 163 St Albans Road, St Albans
Chủ Nhật 11/10/2015 từ 1 pm đến 5.30 pm
Khóc - Cười
(Khoán thủ Bạc - đối xứng từ)
Bạc ĐỎ Tình ĐEN Mộng giấc Đời
Bạc Mầm HÉO Củ ngỡ còn TƯƠI
Bạc vỡ Lòng NHÂN bởi Tánh NGƯỜI
Bạc tan Chức PHẬN vì DANH Sắc
Bạc câu KHÓC Hận vẫn Vui CƯỜI
Bạc tiếng HỜN Căm còn Tức TỦI
Bạc lời Tín NGHĨA tuồng Mê ÁI
Bạc NỢ Tiền VAY khó mở lời ....
SL 28/9/15
Model Tina Nguyen
Bốn Mươi Năm Ai Khóc, Ai Cười!?
Bốn mươi năm trước tháng tư
Quân dân nước Việt gĩa từ niềm vui
Không còn có những nụ cười
Chỉ toàn nước mắt vì đời khổ đau
Từ ngày cộng sản tràn lan
Dân thành những kẻ lang thang vỉa hè
Hỡi ơi bao cảnh đổi đời
Dân lành mất hết gọi trời khóc than
Chì có đảng cướp là cười
Vì vơ vét hết của người nên vui
Dân ta không mãi cúi đầu
Quyết gom thù hận tủi sầu đấu tranh
Người thời tìm bến tự do
Còn người ở lại quyết lo rửa hờn
Biết bao chiến sĩ anh hùng
Đứng lên tranh đấu đòi quyền tự do
Tự do yêu nưóc thương nòi
Chống quân xâm lược diệt phường vong nô
Hải ngọại dân Việt tự do
Thành công hãnh diện ấm no đổi đời
Không bột mà gột nên hồ
Trắng tay nay lại cơ đồ vinh sang
Mặt lòng hãnh diện cười vang
Ta là con cháu Tiên Rồng ngàn năm
Đắng cay hờn tủi không còn
Ngẩng đầu đi tới đỉnh son mỉm cười
Tiếc cho đảng Cộng ươn hèn
Hại dân bán nước lập bè giết nhau
Gượng cười vờ những dửng dưng
Thật ra Thủ sẵn kế đường để đi
Đa mang dở khóc dở cười
Trót vì lỡ bán nước rồi hỡi ôi
Dân oan khiếu kiện xuống đường
Vì nay qúa hiểu đảng Phường ác gian
Đảng cướp cũng có một ngày
Không còn cười nữa phải qùy khóc than
Khóc ròng vì tội gây ra
Lấy tay đấm ngực ăn năn tội mình
Thế sự rồi lại xoay vần
Kẻ cướp phải khóc dân lành cười vui
Quân dân nước Việt gĩa từ niềm vui
Không còn có những nụ cười
Chỉ toàn nước mắt vì đời khổ đau
Từ ngày cộng sản tràn lan
Dân thành những kẻ lang thang vỉa hè
Hỡi ơi bao cảnh đổi đời
Dân lành mất hết gọi trời khóc than
Chì có đảng cướp là cười
Vì vơ vét hết của người nên vui
Dân ta không mãi cúi đầu
Quyết gom thù hận tủi sầu đấu tranh
Người thời tìm bến tự do
Còn người ở lại quyết lo rửa hờn
Biết bao chiến sĩ anh hùng
Đứng lên tranh đấu đòi quyền tự do
Tự do yêu nưóc thương nòi
Chống quân xâm lược diệt phường vong nô
Hải ngọại dân Việt tự do
Thành công hãnh diện ấm no đổi đời
Không bột mà gột nên hồ
Trắng tay nay lại cơ đồ vinh sang
Mặt lòng hãnh diện cười vang
Ta là con cháu Tiên Rồng ngàn năm
Đắng cay hờn tủi không còn
Ngẩng đầu đi tới đỉnh son mỉm cười
Tiếc cho đảng Cộng ươn hèn
Hại dân bán nước lập bè giết nhau
Gượng cười vờ những dửng dưng
Thật ra Thủ sẵn kế đường để đi
Đa mang dở khóc dở cười
Trót vì lỡ bán nước rồi hỡi ôi
Dân oan khiếu kiện xuống đường
Vì nay qúa hiểu đảng Phường ác gian
Đảng cướp cũng có một ngày
Không còn cười nữa phải qùy khóc than
Khóc ròng vì tội gây ra
Lấy tay đấm ngực ăn năn tội mình
Thế sự rồi lại xoay vần
Kẻ cướp phải khóc dân lành cười vui
Hương Quốc Nam (Hương Trần Ai)
Cuộc đời như một cánh hoa,
Sống đời phải biết hiền hòa, nâng niu.
Ta yêu hoa lá mỹ miều,
Khi buồn hoa lá đìu hiu úa tàn.
Đời ta như cánh hoa ngàn,
Xin cho hương tỏa tràn lan khắp miền,
Ai ơi, xin chớ ưu phiền,
Để cho hoa thắm còn nguyên sắc màu.
Dẫu đời lắm lúc khổ đau,
Than thân, trách phận nào đâu được gì,
Thôi thì hãy sống vui đi,
Như cành hoa ấy, lạc quan yêu đời.
Người ta thường ví đời người như một dòng sông.
Dòng sông quê hiền hoà chảy xuôi theo dòng nước. Dòng sông cuộc đời chìm nổi với bao thăng trầm, biến đổi đa đoan.
Dòng sông nào đưa ta đi biền biệt.
Ôi !! 40 năm qua rồi, 40 năm lưu lạc, trải nghiệm những đắng cay ngọt bùi, góp nhặt biết bao vụn vỡ trong cuộc đời.
40 năm có dài lắm không? có đủ cho chúng ta quên cội nguồn quê hương, tiếng chuông giáo đường, con phố nhỏ có bóng ai với nụ hôn ngọt mềm say đắm.
Để rồi sau những tất bật lo cơm áo, ngoảnh nhìn lại mái tóc nhuốm màu sương khói của thời gian, nhiều khi bất chợt nhìn áng mây chiều cũng đủ khơi nguồn ký ức sâu thẳm, với bao dấu ấn của một thủa yêu người, của lần đầu nhớ nhung.
Những mênh mang thủa ấy lắng đọng in sâu trong tâm thức, nhớ từng làn tóc, mùi hương.
Để rồi mãi vấn vương MÔT THỜI HOA MỘNG.
MỘT THỜI HOA MỘNG
Dòng sông quê hiền hoà chảy xuôi theo dòng nước. Dòng sông cuộc đời chìm nổi với bao thăng trầm, biến đổi đa đoan.
Dòng sông nào đưa ta đi biền biệt.
Ôi !! 40 năm qua rồi, 40 năm lưu lạc, trải nghiệm những đắng cay ngọt bùi, góp nhặt biết bao vụn vỡ trong cuộc đời.
40 năm có dài lắm không? có đủ cho chúng ta quên cội nguồn quê hương, tiếng chuông giáo đường, con phố nhỏ có bóng ai với nụ hôn ngọt mềm say đắm.
Để rồi sau những tất bật lo cơm áo, ngoảnh nhìn lại mái tóc nhuốm màu sương khói của thời gian, nhiều khi bất chợt nhìn áng mây chiều cũng đủ khơi nguồn ký ức sâu thẳm, với bao dấu ấn của một thủa yêu người, của lần đầu nhớ nhung.
Những mênh mang thủa ấy lắng đọng in sâu trong tâm thức, nhớ từng làn tóc, mùi hương.
Để rồi mãi vấn vương MÔT THỜI HOA MỘNG.
MỘT THỜI HOA MỘNG
Đường về
quê hương
Kỷ niệm dâng đầy
Chiều tím-Nhớ một thời hoa mộng
Mắt huyền mơ trong mây
Hoa ngát,hương bay
Nắng Xuân hồng vương trong cây-đắm say
Mái tóc thề
Thơm hương ngọc lan
Đôi mắt mơ màng
Dìu dịu ánh vàng
Ngắm nhành liễu ven hồ thu soi bóng
Ôi thời hoa mộng thăng hoa,xao xuyến lòng ta
Ta bên nhau
Mơ ước mùa xuân
Nồng nàn mùa hạ
Lưu luyến mùa thu
Và dệt mộng mùa đông
Lưu giữ trọn đời những Mùa Xuân tươi đẹp
Ngày về chiều nay
Lòng ta mê say
Quê hương đang chờ đón ta về
Nhớ ngày nào ra đi
Vai buông tóc thề
Ta vẫn hẹn nhau ngày vui - Gặp gỡ
Thời hoa mộng
Dù trôi qua
Bao ước mơ
Còn mãi trong ta
Như ánh mặt trời
Vẫn rạng ngời thời hoa mộng ngát hoa.
KIM CHI.
Kỷ niệm dâng đầy
Chiều tím-Nhớ một thời hoa mộng
Mắt huyền mơ trong mây
Hoa ngát,hương bay
Nắng Xuân hồng vương trong cây-đắm say
Mái tóc thề
Thơm hương ngọc lan
Đôi mắt mơ màng
Dìu dịu ánh vàng
Ngắm nhành liễu ven hồ thu soi bóng
Ôi thời hoa mộng thăng hoa,xao xuyến lòng ta
Ta bên nhau
Mơ ước mùa xuân
Nồng nàn mùa hạ
Lưu luyến mùa thu
Và dệt mộng mùa đông
Lưu giữ trọn đời những Mùa Xuân tươi đẹp
Ngày về chiều nay
Lòng ta mê say
Quê hương đang chờ đón ta về
Nhớ ngày nào ra đi
Vai buông tóc thề
Ta vẫn hẹn nhau ngày vui - Gặp gỡ
Thời hoa mộng
Dù trôi qua
Bao ước mơ
Còn mãi trong ta
Như ánh mặt trời
Vẫn rạng ngời thời hoa mộng ngát hoa.
KIM CHI.
Hôn nhau
Hôn nhau hôn giửa trời mây
Cho vơi thù hận cho đầy yêu thương
Hôn nhau cho bớt chiến trường
Nụ hoa nòng súng nở vương nụ tình
Hôn nhau reo hạt trường sinh
Ngàn sau nối tiếp cuộc tình thiên duyên
Hôn nhau cho ván đóng thuyền
Cho đinh đóng cột cho thuyền buộc dây
Cho trời cho đất ngừng quay
Hôn nhau cho giữa ban ngày thành đêm
Hôn nhau hôn giữa chiếu giường
Cho nhà bay nóc cho giường gẫy chân
Hôn nhau hôn giữa phố phường
Cho người nổ mắt cho đường kẹt xe
Hôn nhau hôn giữa giáo đường
Bởi vì Chúa dậy yêu thương làm đầu
Hôn nhau hôn giữa Phật đường
Bởi vì Phật dậy yêu thương làm đầu.
Đinh Quốc An 9/15
Khóc Cười! Cười Khóc!...
Khóc Cười! Cười Khóc!...
Khóc cười!
Hai tiếng khóc cười
Khóc vui, cười khổ, ngậm ngùi xót thương
40 năm trải đoạn trường
Hỏi ai! Ai khóc , ai vương nụ cười?
Khóc cười cũng một thoáng đời
Ai thương mà khóc! Ai cười mà vui?
Tâm tình khắc khoải bồi hồi
Khóc cười, cười khóc, cười người, khóc ta
Sụt sùi hay tiếng khóc la
Đôi môi nở nụ, ha ha tiếng cười
Đố ai nắm bắt thế thời
Cười qua nước mắt, khóc ngời nét vui
Đôi khi muốn khóc lại cười
Nhiều lần cười khổ mà đời biết đâu!
Khóc cười mang tải vui sầu
40 năm ấy! Vẫn câu khóc cười
Ha!ha! Vang vọng tiếng cười
Lệ trào khóe mắt cuộc đời khóc chơi
Chào đời ta khóc, người cười
Quy không người khóc, ta cười hư vô!
Nguyên Khang
Khóc vui, cười khổ, ngậm ngùi xót thương
40 năm trải đoạn trường
Hỏi ai! Ai khóc , ai vương nụ cười?
Khóc cười cũng một thoáng đời
Ai thương mà khóc! Ai cười mà vui?
Tâm tình khắc khoải bồi hồi
Khóc cười, cười khóc, cười người, khóc ta
Sụt sùi hay tiếng khóc la
Đôi môi nở nụ, ha ha tiếng cười
Đố ai nắm bắt thế thời
Cười qua nước mắt, khóc ngời nét vui
Đôi khi muốn khóc lại cười
Nhiều lần cười khổ mà đời biết đâu!
Khóc cười mang tải vui sầu
40 năm ấy! Vẫn câu khóc cười
Ha!ha! Vang vọng tiếng cười
Lệ trào khóe mắt cuộc đời khóc chơi
Chào đời ta khóc, người cười
Quy không người khóc, ta cười hư vô!
Nguyên Khang
CAFÉ VỚI PHỐ
Mai xuống phố café với phố
Có em tôi muôn thủa dịu dàng
Và cứ thế chất đầy nhung nhớ
Đời muôn trùng sẽ mở từng trang.
*
Ta sẽ gọi mùa thu về trang điểm
Tóc mây ơi rưng rức vai mềm
Này vóc lụa cứ bồng bềnh kiều diễm
Thơ sẽ hồng và nến cháy muôn niên.
*
Này em ạ! đường lanh quanh mưa bụi
Con phố chờ xin chớ bước đâu xa
Và cứ thế lòng sẽ dài mong mỏi
Cứ ầu ơ! thương lấy chốn ta bà.
*
Ngồi đây em, nhẹ nhàng thong thả
Sẽ nghe đều từng giọt cà phê
Sẽ thấy cả đất trời trong dạ
Những mùa thu lũ lượt gọi nhau về.
Lý Thừa Nghiệp
CỨ ĐỂ LÒNG THANH THẢN
Quảy gánh lên vai lòng phiêu hốt
Đường sen kia xanh đã ngút ngàn
Em ở lại cứ tạc vòng giếng ngọc
Rót hương vào từng vạt nắng vàng thơm.
*
Cứ bỏ đó, cứ để lòng thanh thản
Mưa chiều nay lất phất gió muôn chiều
Cười với lá mùa xuân hay mùa hạ
Phía cuối đời sẽ vỡ lẽ tình yêu.
*
Pha chút lệ sẽ nồng nàn hương muối
Những mùa xuân ẩn náu ở tay người
Sẽ ngây ngất mở toan vòm ngực mới
Vị ngọt bùi mây nước chín từng rơi.
*
Quảy gánh lên vai hề! ly biệt
Sân bay sương tỏa mờ cố hương
Người cũ ngàn năm đâu ai biết
Dốc núi sương pha, máu cạn nguồn.
Lý Thừa Nghiệp
40 Năm Khóc Cười
40 năm ngoái cổ nhìn lui
Bóng ma quá khứ ngậm ngùi bám theo
Con tàu lưu lạc nhổ neo
Bao nhiêu năm trước chưa neo được bờ...
40 năm cười khóc với thơ
Nước mắt loang lổ bàn thờ lưu vong
Thú đau thương vẫn trổ bông
May! Em vẫn nghé giúp đong nỗi buồn…
40 năm một nén hương
Cắm sao hết mộ ven đường bạc duyên
Khóc sao cho đủ nhân duyên
Cười sao cạn được cơn điên lưu đày…
Viễn Trình
10-2015
Đôi khi buồn ta chỉ biết ăn năn
Đôi khi tôi muốn khóc nhưng rồi tôi lại cười
Đôi khi tôi muốn cười nhưng mà đời không cho
Đôi khi tôi muốn có một tình yêu muôn kiếp
Đôi khi tôi ngại ngùng không dám nói yêu em…
Đôi khi tôi muốn thấy nhân gian đầy tiếng cười
Đôi khi tôi khóc thầm cho loài người u mê
Đôi khi tôi muốn sống thật giàu sang phú quý
Đôi khi tôi muốn làm kẻ hành khất hát rong…
Tình là chi mà nhân gian phiền muộn!
Em là ai mà ta nhớ ta thương
Trăng và em là hai hay là một
Đôi khi buồn ta chỉ biết ăn năn…
Tình là chi mà nhân gian đắm đuối!
Anh là ai mà em nhớ em mong
Trăm năm qua đời lăn như hòn sỏi
Kiếp tang bồng rồi cũng hóa hư vô
Đôi khi nghe bên kia bờ tuyệt vọng
Con tim già ngồi hát khúc dân ca…
Viễn Trình
2014
Nàng Xuân !.
Anh đào rộ thắm vườn Xuân
Có người con gái đơn thuần nhặt hoa
Nàng vui khi thấy nắng xoa
Những chùm hoa nở nhạt nhoà hồng vang
Mắt nàng quyến luyến ngỡ ngàn
Còn đây nụ thắm chưa tàn trụi khô
Tay nàng búp liễu ngây ngô
Tìm về ký ức bên hồ Xuân xưa
Rằng chăng nàng có lệ thừa
Chạnh lòng nàng cố gắng đưa về nguồn
Xuân nầy lệ chẳng còn tuôn
Vì chăng hoa thắm mắt buồn chợt vui
Bướm ong cũng thấy bùi ngùi
Cùng nàng vui đón nắng ui sắc vờn
Má hồng tươi thắm xinh hơn
Đâu ngờ hoa lại ghen hờn Nàng Xuân
© Đặng Trương Vương Phong - 2015
CƯỜI & KHÓC
Cười lên đi em ơi
Cười để dấu những dòng lệ rơi
Hãy ngước mặt nhìn đời
Nhìn đôi môi ta reo tiếng cười
Nhọc nhằn ta cười reo
Phải khi gặp u sầu
Cho ta liều thuốc bổ
Hãy cười lên em ơ...
Hãy cười lên em ơ...
Ta lang thang cõi tục
Bên chất đắng của men
Tâm hồn ta rạo rực
Tiếng cười phá không gian..
Hãy khóc cho kiếp người
Cống hiến vì Tổ Quốc
Cho Quê Hương Dân Tộc
Lưu lại dóng sử xanh
Hãy khóc nữa đi em
Tiếng khóc em tràn đầy
Như cơn lũ ào tới
Khỏa lấp đầy hố sâu
Cho cuộc đời ô trọc
Khóc và hãy khóc đi em
Cho Quê Hương Việt Nam
Và các con của Mẹ
Thoát khỏi cảnh tù đày
Một VIỆT NAM sáng lạn
Cho con Rồng cháu Tiên...
Phi Hùng.
Ý NGHĨA CUÔC ĐỜI
Có đắng
cay, mới thấy đời là quí
Có đau buồn,
hạnh phúc mới dài lâu
Có yêu
thương, xa cách mới khổ sầu
Có thất bại,
thành công mới thú vị.
Sống là phải vươn lên bằng ý chí
Sống hiên
ngang đừng ích kỷ người ơi
Sống sao
cho phù hợp với đạo, đời
Sống cuộc
sống rạng ngời tình nhân ái.
Đừng vì ta, mà gây nhiều oan trái
Đừng u
mê, mà hủy hoại cuộc đời
Đừng tham
lam, mà nỡ hãm hại người
Đừng gian
ác, luật trời không dung thứ.
Hãy đứng lên từ nỗi đau quá
khứ
Hãy bình
tâm hành xử các bạn ơi
Hãy tự
tin và hãnh diện với đời
Hãy tận
hưởng phút tuyệt vời đang có
Đừng bận tâm những gì ưu tư
đó
Hãy xẻ
chia bao khốn khó, ngọt bùi
Đến với
nhau bên ly rượu, tiếng cười
Mang hạnh
phúc, niềm vui cho kẻ khác.
Hoàng Việt, Melbourne
KHÓC CƯỜI
Có ai hiểu được lòng người trắng đen
Có ai dám nói chẳng ghen
Có ai vui vẻ khi tim héo gầy
Làm sao biết được thật ngay
Làm sao biết được tình này đúng sai
Làm sao biết được ngày mai
Làm sao vui được khi chia tay rồi
Cười ra nước mắt người ơi
Cười cho bớt khổ vì đời đắng cay
Hãy vui cho trọn đêm nay
Giờ ta sum họp ngày mai xa rồi
Buồn vui lẫn lộn thế thôi
Cuộc đời lên xuống khóc cười khổ đau!....
Hoàng Việt, Melbourne, 07/10/2015
XUÂN THA HƯƠNG
Xuân đã đến, nắng vàng rực rỡ
Muôn sắc hoa đua nở khắp nơi
Hương Xuân ngào ngạt đất trời
Thiên nhiên tươi đẹp tuyệt vời làm sao !
Cuộc đời vẫn, lao đao chìm nổi
Bao mùa Xuân lặng lẽ trôi qua
Nhọc nhằng chua chát xót xa
Xuân về nhộn nhịp riêng ta héo sầu !
Bao năm tháng, dải dầu mưa nắng
Sống lang thang với tháng năm dài
Xuân về lòng dạ xót cay
Quê nhà mẹ vẫn...đêm ngày chờ mong !...
Hoàng Việt, Melbourne 30/08/2015
XUÂN THA HƯƠNG
Xuân đã đến, nắng vàng rực rỡ
Muôn sắc hoa đua nở khắp nơi
Hương Xuân ngào ngạt đất trời
Thiên nhiên tươi đẹp tuyệt vời làm sao !
Cuộc đời vẫn, lao đao chìm nổi
Bao mùa Xuân lặng lẽ trôi qua
Nhọc nhằng chua chát xót xa
Xuân về nhộn nhịp riêng ta héo sầu !
Bao năm tháng, dải dầu mưa nắng
Sống lang thang với tháng năm dài
Xuân về lòng dạ xót cay
Quê nhà mẹ vẫn...đêm ngày chờ mong !...
Hoàng Việt, Melbourne 30/08/2015
Lục Bát Khóc & Cười
Năm mươi năm mới ngộ ra,
Thương câu lục bát
thật thà giản đơn.
Dặn lòng thôi Khóc thiệt hơn,
Chỉ mong gìn giữ
thiệt chơn trong đời.
Cười cho tâm trí
thảnh thơi,
Rong chơi, đàn hát, nghỉ ngơi ,tránh sầu.
Bao năm cười, khóc nơi đâu,
Giờ xin gát lại buồn sầu nơi đây.
Melbourne
7/10/2015
Chất Ngọc-
Châu Trần
TA MƠ!...
Ta mơ! một ánh trăng vàng
Một con thuyền nhỏ, cùng nàng ra khơi
Viễn du đây đó, khắp nơi
Vui cùng sông nước, đất trời bao la
Ta mơ! một buổi chiều tà
Để người yêu nhỏ, cùng ta hẹn hò
Bên bờ biển vắng nên thơ
Thoả bao ước vọng, mong chờ từ lâu
Ta mơ! đến một chuyến tàu
Đưa em về với nương dâu, ruộng vườn
Với tình dân tộc, quê hương
Cùng nhau nối lại, tình thương muôn đời
Ta mơ! nhiều lắm em ơi!
Mơ nền dân chủ, mơ trời tự do
Hoà bình, độc lập, ấm no
Tình thương, hạnh phúc đến cho mọi người
Ta mơ! giọng nói, nụ cười
Mơ về cuộc sống, tình người, nghĩa nhân
Dù cho khoảng cách xa gần
Cuộc đời nầy cũng,.. vẫn cần có nhau!…
Hoàng Việt, Melbourne, 25/07/2015
CƯỜI...
Có những nỗi buồn cứ nắm tay tôi
Buồn dắt lang thang tìm một vầng trăng
Tôi đẩy buồn ra ... quen rồi bóng tối...
Buồn vẫn quyết lòng, chung lối, chung chăn...
Có một nụ đời lặng ngắt trên môi
Tôi muốn người khen xinh xắn miệng tươi...
Nên trói nỗi buồn không cho lui tới...
Rồi hé răng ra, nhìn giống như cười...
Nỗi buồn run rẩy trên lá vàng thu
Quay cuồng hài cao tìm giấc mộng sâu
Buồn vói tương lai, oằn vai quá khứ
Tôi đở nỗi buồn cùng tựa lưng đau...
Đời vẫn cứ lăn Xuân Hạ Thu Đông
Tôi chẻ buồn ra bốn mùa nhỏ to
Đốt nỗi buồn đi không cho đời hỏng
Buồn cháy như than mà sẹo vẫn còn..
Văng vẳng đâu đây vọng tiếng oe-oe
Có phải nào đâu khóc tức là sầu...
Còn tôi gào bán nụ cười toe-toét
Người mua cứ hỏi... sao mắt lệ trào?...
Chợ vắng lạc lõng tiếng rao
Nên tôi đành cất kiếp sau sẽ cười...
Nông thị. June/2015
EM BẠN NHỎ...
EM BẠN NHỎ, THUỞ ÁO CÀI HOA NẮNG
TÓC EM DÀI, CHƯA DÀI NÍU CHÂN ANH
ANH ĐI RỒI, BIẾT BAO ĐIỀU CAY ĐẮNG
NGƯỜI ĐÃ XA, MÀ BÓNG MÃI LOANH QUANH...
EM BẠN NHỎ, TUỔI CHƯA 18 ĐỦ
CHÂN BƯỚC CHẬM, NÊN THÀNH QUÁCH VÂY NHANH
NẾU NHƯ ĐỜI VẪN CÒN NHƯ CŨ...
ĐƯỜNG TA ĐI MỘNG DỆT CÓ THÀNH ?
NÀY ANH HỞI, BÊN KIA ĐỜI CÓ NHỚ
CÔ TIẾU THƯ ANH ĐÃ NẮM BÀN TAY ?
MỘT NGÀY ẤY MÀ VẠN NGÀY CỨ NGỠ
EM BẠN NHỎ, BẠN NHỎ.. CỦA TRĂM NĂM ...
EM BẠN NHỎ, NỮA CUỘC ĐỜI LẠC DẤU
BỐN MƯƠI NĂM, SÔNG ĐOÀI KHÒC THƯƠNG ĐAU
XIỀNG XÍCH NỐI TÓC TƠ EM DÀI LÂU
LỆ TRÔI XA TÌM MỘT NHIỆM MẦU...
Nông thị.
Feb.2015
ĐI TÌM XÁC EM TÔI
(Truyện ngắn của Điệp Nông)
https://www.facebook.com/cadao.nong/posts/833495453402999
KHÓC ANH
Đã bao nhiêu cái tháng Tư qua rồi nhỉ ?
Ai quất nghìn roi cho máu rỉ tim côi
Đời vẫn lăn hai dòng mưa nắng, nhật nguyệt
Người chẳng có tin, từ buổi ấy chia phôi...
Hôm ấy anh đi trên chuyến đò trái ngang
Con thuyền mong manh tựa như chiếc lá vàng
Lá vàng rơi em còn nhặt cài lên tóc
Thuyền bặt tin.. em chỉ khóc..lệ như tang...
Bến bờ nào đã ôm ấp hình hài anh?
Biển màu đen như yêu quái đưa vuốt nanh
Anh có đau không hay anh đang rất lạnh
Ở đâu đó anh có khóc mộng không thành...
Con thuyền cuốn anh về một cỏi thênh thang
Em đâu biết trời giông gió lắm phủ phàng
Ví như mà đổi em ngồi chung cùng chuyến
Chắc hẳn giờ em không phải lệ mưa ngàn...
Anh hãy về đây trong giấc ngũ em mong
Mơ thấy anh trìu mến nắn mấy tơ hồng
Ngày anh đi tóc em còn xanh như ngọc
Đợi mỏi mòn nên đã hoá vạn xiềng gông..
Nông thị.
Là Cây Thông Vững Giữa Trời
40 năm nửa đời người trang trải
Tuy chẳng dài gì với một kiếp nhân sinh
Nhưng là thời gian quý báu nhất đời mình
Trong tôi luyện, trong bão đời sóng gió
Tôi đứng lên vững vàng trong bão tố
Thách thức đời mình nghiệp dĩ khổ đau
Quằn oại bao đêm cô quạnh u sầu
Bao giòng lệ không trôi nguồn tủi hận
Kiếp bèo dâu theo giòng đời lận đận
Gió mưa nào có rữa sạch vết thương
Khép kín nỗi đau trong tâm ngục đêm trường
Không lý giải kiếp bèo dâu lang bạt
Rồi hôm nay, tôi là cây thông vững
Thách đố trời cao tự hứng gió mà reo
Ánh sáng ban mai, đùa giỡn ánh trăng treo
Sống với đời với người thân êm ấm
Trịnh Ngọc Thu ( Hồ Thu )
Melb. 08/10/2015
Lệ Rơi
Đêm nằm không ngủ
Lệ ướt quanh mi
Suy nghĩ nhiều khi
Chán đời chán người
Chán cả lẽ sống
Bởi vì đời sống
Chẳng ý nghĩa gì
Bôn ba xứ người
Lận đận duyên số
Con người có số
Số tôi không may
Đeo mang sầu tủi
Đêm nằm không ngủ
Trằn trọc băn khoăn
Lệ rơi ướt má
Thương cho kiếp người.
Trịnh Ngọc Thu
Giọt Lụy Sầu
Lụy sầu chất ngất tâm tư
Giọt dài giọt vắn rơi rơi tình buồn
Hỏi ai? Ai thấu nỗi lòng
Đêm dài thao thức tủi hờn đắng cay
Sầu vương ánh mắt cay cay
Ai đem tặng giọt lụy sầu tôi mang
Trịnh Ngọc Thu
Khóc với Cười
Bốn mươi năm
vật đổi sao dời
Ai còn ai mất?
Ai được thua?
Ai khóc ai
cười? Xin cúi mặt
Thôi về trang
điểm lại vườn tâm
Cảm tác ngày
08/10/2015
Chân Hỷ Điền
Nguyễn văn Vinh
(editor of EngagingBuddhism Magazine since 2006)
40 NĂM TÍNH SỔ
Bốn mươi năm ta ngồi tính sổ
Tạm dừng chân ngoảnh mặt ngó lui
Cuộc đời này buồn ít hơn vui
Chỉ tiếc là thời gian quá ngắn
Ngẫm nghĩ lại đời ta may mắn
Chào cuộc đời lành lặn tay chân
60 mươi năm vẫn thấy còn gân
Vẫn nhảy nhót tưng bừng hoa lá
Vẫn điệu đà ăn chơi quá đã
Vẫn vươn cao ngửng mặt nói cười
Vẫn kéo cày chỉ tội hơi lười
Thích ngủ nướng những hôm được nghỉ
Gặp bạn bè bừng vui hoan hỉ
Tình ấm nồng chuyện nổ như bông
Ta yêu lắm bạn bè dễ mến
Rồi ngày mai cái ngày sẽ đến
Như mọi người ta sẽ buông tay
Ta ra đi mà lòng hãy còn say…
Mê cuộc đời, ôi đời tuyệt đẹp
Trước khi đi xin cho nhắn gởi
Sẽ quay về trong kiếp tái sanh
Sẽ khóc ít cười nhiều hơn nữa
Sẽ yêu người yêu cả trần gian
Tina Thịnh
Đen Trắng. Dáng Thơ
Có những mặt người, vỡ òa trên sóng,
Với những nụ cười, chưa kịp khép môi.
Bàn tay chơi vơi, thân người lạnh cóng,
Đôi mắt kinh hoàng, biển cuốn, buông trôi.
Có những hoang mang bên bờ hy vọng,
Biển thét kêu gào, hòa gió than van.
Ngày qua xanh xao, đôi môi chín mọng,
Mở cánh cửa đời, vẽ nắng ươm xuân.
Bốn mươi năm, ôi! khóc cười, vật vã,
Đen trắng trong đời, gió bão ngược xuôi.
Đốt nén trầm hương, tô ngày nghiệt ngã,
Hoa nắng rơi vàng trên bước chân di…
Hội Ngộ "Dáng Anh" 2014
No comments:
Post a Comment